Mất hơn 7 tiếng ngồi trên xe ôtô từ Hà Nội, cuối cùng chúng tôi cũng tới được thị xã Cao Bằng. Ánh nắng đầu hè cuối chiều chiếu rọi ở nơi những hình ảnh phố thị và vùng cao đan xen cũng khiến mọi người mệt mỏi, oi bức sau chuyến đi dài.
Sự kỳ vĩ của thác Bản Giốc. |
Chuyến đi đã được dự tính. Lần đến Cao Bằng này, chúng tôi sẽ đến thác Bản Giốc (xã Đàm Thủy, huyện Trùng Khánh) – một trong những thác nước đẹp nhất Đông Nam Á. Cùng với khu du lịch Pác Bó, thác Bản Giốc là địa điểm du lịch nổi tiếng của Cao Bằng. Thay vì đi ôtô, chúng tôi đã chọn xe máy để được thích đâu, dừng đấy.
Cung đường dài hơn 90 cây số tới thác Bản Giốc nổi bật một màu xanh của cây rừng, màu xanh bạt ngàn kéo dài như vô tận! Đó là những rừng cây um tùm trên các ngọn núi, ngọn đồi cao chót vót. Đó là màu xanh của những ruộng ngô đang vào giai đoạn chuẩn bị ra bắp.
Cũng giống như nhiều tỉnh vùng cao khác, ngô là cây trồng chủ yếu của người dân nơi đây. Đường lên thác Bản Giốc uốn lượn quanh các triền núi và chúng tôi đã phải vượt qua ít nhất ba cái đèo, nhưng có lẽ con đèo ấn tượng nhất, dài nhất, cao nhất là đèo Mã Phục. Cái tên Mã Phục (tiếng Hán) mang nghĩa gian khó, vất vả không dễ vượt qua, ngụ ý, sức ngựa khỏe như vậy nhưng cũng không thể vượt qua đèo này đành phải phủ phục vì đèo dốc và dài.
Vượt qua được đèo Mã Phục, khách còn phải vượt qua đèo Khau Liêu – con đèo cao nhất dẫn du khách sang địa bàn huyện Trùng Khánh. Đứng trên đỉnh đèo phóng tầm mắt xuống dưới, hít thở không khí thanh khiết của núi rừng, thật sự không còn gì thú vị hơn. Từ đây, thiên nhiên Cao Bằng hiện ra rõ nét, những con người bên dưới trở nên nhỏ bé. Những cung đường vừa đủ cho hai làn xe ôtô vừa mới đi qua giờ cũng chỉ như những dải lụa uốn lượn quanh núi.
Đến được thác Bản Giốc thời gian này không dễ khi chúng tôi liên tục gặp chướng ngại vật là những chiếc xe tải, xe ủi đang cắt cua, san nền làm đường mới. Hay những chiếc container chở hàng dài cồng kềnh, uốn lượn như những con rắn mỗi lần vào khúc cua cũng khiến chúng tôi khiếp sợ, ép sát vào lề đường để con voi sắt khổng lồ đi qua với tốc độ hết sức chậm chạp. Nhìn những chiếc xe container đang ầm ầm xuống đèo, chúng tôi không hề nghĩ rằng với cung đường hẹp như vậy mà những chiếc xe quá khổ như vậy có thể đi qua.
Qua đèo Khau Liêu, đi mấy chục cây số nữa, chúng tôi đã đến được thác Bản Giốc. Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng thác ầm ầm chảy xuống. Đến gần, cảnh tượng hùng vĩ của thác hiện ra trước mắt. Thật không hổ danh là một trong những thác nước đẹp nhất Đông Nam Á.
Những dòng thác khổng lồ trắng xoá đổ xuống như vô tận. Xung quanh đồi núi bao bọc, hình ảnh thác nước trắng xoá chảy xiết từ trên cao xuống khiến du khách có cảm giác như đang lạc vào thế giới thần tiên. Hình ảnh những con bò tung tăng gặm cỏ ở ngay dưới chân thác, cũng như đây là một trong những nơi còn giữ được nét hoang sơ vốn có của nó càng khiến ta cảm thấy thư thái, an bình hơn.
Sự kỳ vĩ của thác Bản Giốc đã trả lời cho câu hỏi vì sao du khách sẵn sàng vượt qua một quãng đường dài và không dễ đi để đến ngắm thác và thả hồn cùng thiên nhiên.
Sơn Lâm/Báo Lao động